Đó là một buổi sáng sương
mù phủ kín, ngày 4 tháng 7 năm 1952 khi Florence Chadwick bước xuống nước bơi
vượt eo biển từ đảo Catalina đến bờ
biển California. Bơi đường trường không
phải là một điều mới lạ đối với
Florence, bởi cô từng vượt biển Manche (giữa
nước Anh và Pháp) ở cả hai chiều.
Buổi sáng hôm đó nước lạnh
cóng, còn sương mù thì dày đến nỗi cô khó có thể
nhìn thấy chiếc thuyền trong đoàn. Sau khi đã bơi
hơn 15 tiếng đồng hồ, cô yêu cầu mọi người
kéo cô lên thuyền. Huấn luyện viên của Florence ráng hết
sức để động viên cô bởi họ đã rất
gần bờ, nhưng cô chỉ nhìn thấy sương mù
và sương mù. Vì thế cô bỏ cuộc... khi cách đích
không tới nửa dặm.
Sau đó cô tâm sự: "Không phải
tôi biện hộ cho mình, nhưng nếu tôi nhìn thấy bờ,
tôi đã có thể bơi đến đích". Không phải
cái lạnh hay sự sợ hãi, hay sự kiệt sức đã
khiến cho Florence Chadwick thất bại, mà chính là sương
mù.
Hai tháng sau cũng chính tại eo biển
đó, cũng là khoảng cách đó, Florence Chadwick đã lập
một kỷ lục mới, bởi vì giờ đây cô có
thể nhìn thấy đất liền.
Nếu nhìn thấy đích đến, mỗi cá nhân sẽ nỗ lực hơn để PT & Chapter đi đến chiến thắng cuối cùng.
Trả lờiXóaThanks for this very nice post!
Trả lờiXóa